Hoàng Thị
Thanh Trà
Trong trường kì
lịch sử, tồn tại bên cạnh một quốc gia hùng mạnh và nhiều khi tàn ác là Trung
Quốc, để bảo đảm sinh mệnh của mình trên mọi phương diện: cương vực lãnh thổ,
văn hóa... người Việt Nam luôn cố gắng tìm ra những phương sách quan hệ thích
hợp: đối đầu, đối thoại, cứng rắn, uyển chuyển, nhưng nhìn chung là khôn khéo
và cương quyết. Điều này không chỉ được nhận thức bởi những người Việt với tư
cách là nạn nhân và chủ nhân của mối quan hệ ấy, mà có thể được nhận thức bằng
những học giả, những nhà văn có quan tâm đến văn hóa và lịch sử Việt Nam.
Yvelin Féray có thể coi là một trong những người có cái nhìn thấu suốt về chiến
lược ngoại giao này. Thông qua hình tượng Nguyễn Trãi trong tiểu thuyết Vạn
Xuân, bà đã phác họa được hình ảnh một dân tộc Việt Nam ngoan cường và khôn
khéo, tự bảo vệ mình bằng phương sách ngoại giao lấy nhân văn làm tư tưởng và
mục đích cốt lõi. Yveline trong tác phẩm của mình nhận thấy ở Nguyễn Trãi một
khả năng ngoại giao đặc biệt và một tư tưởng ngoại giao hết sức tân kì, nhân
văn: “Ngã mưu phạt tâm công, bất chiến tự khuất” (ta mưu đánh vào lòng
người không chiến trận mà địch phải tự khuất - Bình Ngô đại cáo). Đó là
cách thức “tác động đến trái tim quân địch để chúng quy hàng” hay cho rằng
“việc tiêu diệt dục vọng xâm lược của kẻ thù còn quan trọng hơn chỉ lo tàn sát
chúng nó”(tr727,729)(1). Như vậy, rõ ràng trong tư tưởng ngoại giao của Nguyễn
Trãi không phải mục đích duy nhất là để giành thế áp đảo, chiến thắng quân thù
mà ngoại giao để giảm thiểu tổn thất xương máu cho cả hai bên tham chiến, tiêu
diệt dục vọng xâm lược của kẻ thù và đặt nền móng cho một nền hòa bình bền
vững, lâu dài.
Trong một chiến trận nói chung và trong chiến tranh
ngoại giao “biết mình biết người” là câu khẩu quyết làm nên chiến thắng. Có
biết mình và hiểu người thì mới có khả năng vận dụng tâm lí chiến trong đấu
tranh ngoại giao. Trong tình thế đạt được một số thắng lợi dầu không phải là
quyết định nhưng nó có khả năng mở ra tình thế mới như trận Tốt Động, Xương
Giang, nhân vật Nguyễn Trãi đã quyết định ứng dụng đường lối ngoại giao bằng
thư. Vận dụng một cách linh hoạt điểm mạnh này, với tư tưởng ngoại giao đầy
thiện chí thì theo cách nói của nhân vật Lê Lợi thì “mỗi lá thư của Nguyễn
Trãi đáng giá cả một đạo quân”(765)
Với những lí lẽ thuyết phục kẻ thù, Nguyễn Trãi “đã
dùng ngọn bút giao đấu một trận chiến lớn: đem nhân nghĩa chống lại sự tàn bạo,
đem ánh sáng giọi vào chỗ tối tăm, đem thiện lương chống lòng gian trá, đem sự
cao thượng chống lại sự đê hèn” (tr765) và cứ như vậy ông đã trở thành một
chiến binh nghiên bút “có thể lật đổ thành lũy bằng vài nét chữ”(tr764). “Tâm
thư ngỏ các đạo quân” và lá thư ngỏ với Vương Thông đã được Nguyễn Trãi thảo
vào những năm Bính Ngọ (1426), Đinh Mùi (1427), cũng với nhiều những bức thư
khác. Ở bức thư nào lời lẽ của ông cũng đầy tính thuyết phục vừa công vừa thủ,
vừa trọng vừa khinh, vừa chặn nhưng cũng để lại những khoảng trống vừa đủ để kẻ
thù có thể quy phục quay về với thiện lương.
Kết hợp chặt chẽ với sức mạnh quân sự, bằng tầm nhìn
viễn thấu và khả năng chinh phục lòng người, nghệ thuật ngoại giao của Nguyễn
Trãi là minh chứng hết sức thuyết phục cho sức mạnh của “chiến trường không
tiếng súng” hay nói cách khác là “chiến tranh trong hòa bình”.
Điều khiến cho Yveline Féray chú ý trong việc xây dựng
hình tượng Nguyễn Trãi - nhà ngoại giao kiệt xuất không phải chỉ ở chỗ, ông đã
dùng ngòi bút tâm lý chiến để góp phần làm nên chiến thắng 15 vạn quân Minh xâm
lược, mở ra một triều đại mới cho lịch sử nước nhà, mà quan trọng hơn ông đã
góp phần định hình phong cách ngoại giao nhân văn với các nước lớn trong đó có
Trung Quốc vốn có từ xưa ở Việt Nam.
Theo các nhà nghiên cứu lịch sử: “trong xã hội có giai
cấp, nhất là thời phong kiến, quan hệ đối ngoại giữa các nước phổ biến là thứ
quan hệ bất bình đẳng, cá lớn nuốt cá bé, nước lớn xâm lược nước nhỏ, chưa được
thì bắt nước nhỏ phải làm chư hầu phiên thuộc, phải nộp cống phục dịch nước
lớn. Quan hệ đối ngoại phạt giao được sử dụng để đe dọa, nạt nộ, lừa gạt bắt
nước khác phải hàng phục, cống nạp, phải chịu sự thống trị của mình. Nếu thành
công thì không phải vũ trang xâm lược, nếu không cũng tạo nên sự e sợ, giảm sút
tinh thần chiến đấu khiến cho việc đánh cướp nước người được dễ dàng nhanh
chóng.” (Binh pháp Tôn tử, thiên 3, mưu công)(2). Là nhà ngoại giao ngoài giỏi,
hơn ai hết, Nguyễn Trãi là người hiểu rõ nhất điều này. Và nền hòa bình lâu dài
của một đất nước có được hay không chính là nhờ sự khéo léo trong việc tạo và
giải quyết tốt mối quan hệ không bình đẳng này. Mối quan hệ Việt Nam - Trung
Quốc đã được Yveline khái quát: “Phải nói rằng đối với một người phương Tây
thực khó mà hiểu được thấu đáo mối tương quan phức tạp giữa Trung Quốc và Việt
Nam. Đối với Trung Quốc, người anh cả phương Bắc, người dân Việt buộc phải sống
chung đời đời kiếp kiếp, cái ông anh họ mà họ vừa phải đề phòng, vừa dàn xếp ổn
thỏa, trong lúc họ vẫn chiến đấu. Trong mối tương quan ấy lòng ái quốc của nhân
dân Việt Nam như được khích lệ, dựa trên nguyên tắc “nếu Trung Quốc là một thế
giới thì Việt Nam cũng lại là một xứ sở”, người Việt Nam chiến đấu là chiến đấu
cho làng mạc của mình để bảo vệ hàm răng đen và các phong tục tập quán của mình
và mối tương quan ấy cũng là nơi biểu hiện một đường lối ngoại giao tinh tế một
mặt thì không cho phép “làm mất mặt” người bạn phương Bắc và mặt khác giữa lòng
những cơ cấu của một chế độ thực dân áp bức, mọi hình thức quyền lực đều được
áp dụng chẳng thiếu một loại nào” (tr.11). Như vậy trong tác phẩm, nhân vật
Nguyễn Trãi không đơn thuần là một chiến binh nghiên bút cả gan đối đầu với 15
vạn quân Minh xâm lược mà ông đang tự mình “mưu phạt tâm công” với một “nhân
vật hoành tráng” là Trung Hoa. Trong cuộc chinh phục ngoại giao này, Nguyễn
Trãi đã thể hiện một quan niệm nhân văn toàn diện trong cách nhìn về Trung
Quốc.
Cụ thể, khi tiếp xúc với tướng Thái Phúc - một nhân
vật “có nét duyên dáng của một phụ nữ kèm theo nét kiêu kì của một chúa tể rừng
xanh” (tr834), Nguyễn Trãi đã không đánh đồng sự tha hóa của một số cá nhân,
một số chế độ, một số triều đại với một đất nước. Trung Quốc thời nhà Minh có
những bọn tham tàn như Vương Thông, Hoàng Phúc, Trần Trí, Liễu Thăng, đám
trộm cướp như Mã Kì, Phương Chính, Sơn Thọ... nhưng cũng có những con người lịch
lãm mang “tư chất Trung Hoa”, “tấm lòng tin tưởng vào Trung Hoa như Thái Phúc”.
Ứng xử với Thái Phúc trong cuộc đấu tranh ngoại giao không chính thức đầu tiên,
Nguyễn Trãi vừa rắn rỏi lên án tội ác, vừa lung lạc tinh thần người Trung Hoa
bằng ý chí sắt đá, bằng lí lẽ thuyết phục và từng bước tạo ra những thuận lợi
cho trước hết là đoàn người lưu đày và lâu dài hơn là thay đổi cách nhìn nhược
tiểu đối với đất nước Việt Nam của người Trung Hoa. Nguyễn Trãi đã chỉ ra rằng,
người Trung Hoa đã ứng xử không đúng đạo người quân tử vì vậy họ đáng thương
bởi chính sự hiếu chiến của một người cầm đầu sẽ tạo nên sự tổn thất tinh thần
cho vô số người dân Trung Quốc. Trong cuộc gặp gỡ đầu tiên này, vừa mềm dẻo vừa
rắn rỏi, Nguyễn Trãi đã khiến Thái Phúc kinh ngạc: “anh ta có cái khả năng đáng
sợ là có thể dẫn dụ kẻ khác đến cái anh ta muốn mà họ không hay biết. Mọi lời
lẽ anh ta mang đầy tính đạo đức thích đáng có tác dụng cảm hóa tâm hồn kẻ thù
địch nhất đối với anh ta” (tr.434).
Nhân vật Thái Phúc trong tác phẩm không đơn thuần chỉ
là một vị tướng giỏi, nhân nghĩa, hiểu lẽ phải một người đã từng được lịch sử
ghi chép lại là đã quy hàng nghĩa quân Lam Sơn - những kẻ đối đầu với quân đội
của chính ông - Quân Minh vì sức mạnh chinh phục nhân tâm của những bức thư
Nguyễn Trãi, Thái Phúc còn được Yveline gửi gắm sứ mệnh là một tâm hồn, một ý
chí, một văn hóa Trung Hoa thu nhỏ. Cuộc đối đầu giữa Nguyễn Trãi và ông chính
là cơ hội để Nguyễn Trãi thể hiện được quan điểm ngoại giao của người Việt Nam
với Trung Hoa, mà nhiều khi họ phải chấp nhận mối quan hệ vừa là đàn anh, vừa
là láng giềng, vừa là bằng hữu, dẫu là trong mối quan hệ nào thì cũng luôn chứa
đựng những nguy hiểm. Cuộc đối thoại giữa Nguyễn Trãi và Thái Phúc mà tác giả
đã dày công xây dựng không đơn thuần là câu chuyện giữa hai con người mà là
cuộc chiến đấu tư tưởng giữa Việt Nam và Trung Quốc. Lược bỏ hết tính chất võ
biền của một cuộc chiến tranh quân sự, sự mềm dẻo, quyết liệt đầy trí tuệ trên
bàn ngoại giao của Nguyễn Trãi đã làm cho vị thế, chiều sâu văn hóa của nước Việt
Nam được khẳng định. Nhân vật Lê Lợi trong tác phẩm đã không tiếc lời khi dành
cho Nguyễn Trãi những câu sau đây: “Nguyễn Trãi là một con người ngoại hạng có
biệt tài về ngoại giao, có tầm nhìn chiến lược cao. Một lương tâm sống động khó
lòng thoát khỏi sự chi phối của nó chính vì nó trong lúc mời gọi con người
hướng thượng nhưng vẫn không hủy diệt những gì là nhân tính”.
----------------------------
(1). Tất cả trích dẫn tác phẩm trong bài viết này đều
lấy từ Vạn Xuân, Nxb Văn học và SUDESTASIE, 2004.
(2). Lược sử ngoại giao Việt Nam các thời trước -
Nguyễn Lương Bích Http://lichsư VN. info.